Nghĩ về khổ đau như nghĩ về một bông hoa

Đôi khi cần học cách nghĩ cảm ơn
Về những khổ đau trên mỗi chặng đường
Nếu cuộc đời là dòng sông phẳng lặng
Thì tháng năm ta sống cũng nhạt nhòa
Tựa con rối một màu, một vai diễn
Đến bao giờ ta gặp được chính ta
Bởi vấp ngã nên biết cần đứng dậy
Vững tâm hơn trong giông gió ngược chiều
Trái tim đau – biết thương người cùng khổ
Bao dung đầy, nâng đỡ giữa thương yêu
Bởi nỗi buồn dạy ta cần tìm đến
Với an vui đang hiển hiện quanh mình
Bước chân khỏi ngôi nhà đang lạnh vắng
Ai cũng đều thấy được một bình minh.
Bởi chia ly dạy ta về hiện tại
Còn bên nhau hãy trân quý thực lòng
Vì cuộc đời đâu có gì mãi mãi
Mai xa rời không nuối tiếc, ăn năn.
Cuộc đời đẹp nào bởi sống lâu năm
Mà ta có hết mình khi đang sống?
Chặng đường đẹp bởi đâu dài hay ngắn
Ở chân vui hoa nở ngát an bình.
Em sống cuộc đời của em
Em thở hơi thở của em
Em không sống và thở hộ được cho bất kỳ ai khác
Nên em ơi, chọn sống thật hạnh phúc
Thở an vui mỗi giây phút nhiệm màu.
Và mỉm cười khi đối diện khổ đau
Như nghĩ về một bông hoa tươi mát
Sống như thể mỗi ngày là một kiếp
Cứ qua đêm ta lại được chào đời
Qua đêm dài là nắng ấm tinh khôi
Ta đã mới và em ơi hãy mới
Ngày hôm qua trôi xa không ở lại
Thả nỗi buồn theo gió khẽ tan êm
Thức dậy đi em, sẽ thấy một bình minh
Thấy tiếng chim trong khu vườn ríu rít
Thấy gió lay vòm cây xanh quả ngọt
Thấy mây trời reo hát khúc an nhiên.
Ta cùng em, và vạn người xung quanh
Ai cũng là một bông hoa thơm mát
Tặng cho nhau từng phút giây hạnh phúc
Trên con đường vui bước nhịp Hiểu – Thương.
Tác giả: Lương Đình Khoa
 
Chat hỗ trợ
Chat ngay