Chắc bạn đã từng vui cười ngất nghẻo bởi câu nói vui của các nghệ sĩ hài, “tình yêu đôi ta không có gì ngăn cách, chỉ có HÔI NÁCH làm ngăn cách đôi ta”. Nhưng với tôi, mỗi lần nghe câu ấy lại cảm thấy mủi lòng, nhớ lại những ngày tháng sống cùng với mùi hôi bẩm sinh trên cơ thể, thứ mùi hôi đã khiến tôi vật vã, không thể vui vẻ và tung tăng như bao bạn nữ khác trong suốt cái thời đẹp nhất đời người con gái.
Nhớ lúc đó,…
Cùng với sự phát triển ở tuổi dậy thì, mùi hôi hách trên cơ thể tôi cũng bắt đầu xuất hiện. Nhưng lúc ấy, tôi còn ngây thơ và vô tư lắm, chẳng nhận thức được mình đã bắt đầu bước vào hành trình trở thành một cô gái thực thụ, vì vậy tôi không hề biết cơ thể mình đang dần thay đổi, và hiển nhiên, tôi cũng không nhận thấy mùi khác lạ trên cơ thể mình – cái thứ mùi thoang thoảng, thum thủm mà chỉ người xung quanh mới có thể “hưởng thụ” mỗi khi tôi “dỡ cánh”.
Bước vào lớp 11, cơ thể tôi đã phát triển hoàn thiện hơn, theo đó, là mùi cánh cũng trở nên “mặn mà”, bay cao và bay xa hơn. Vào dịp xếp chỗ ngồi đầu năm, mấy nhỏ bạn thân chẳng chịu ngồi gần tôi mặc dù đã thỏa thuận vào cuối năm học chắc như bắp rằng: “Năm sau tao mày ngồi chung he”. Lúc đó, tôi cảm thấy rất khó hiểu, nhưng rồi mọi chuyện sáng tỏ khi nhỏ bạn thân nhất kéo tôi ra nói nhỏ, và rằng trước đây không nói vì sợ tôi buồn rồi tủi thân, nhưng trong lòng tôi nghĩ, nếu bạn ấy nói cho tôi biết sớm hơn thì tôi sẽ không buồn như bây giờ.
Ngay ngày hôm đó, tôi ra trung tâm thương mại gần nhà là sắm liền cho mình 1 chai lăn khử mùi, rồi dùng mỗi ngày 3 lần, tắm rửa nhiều hơn, ăn mặc thoáng hơn, và áp dụng đủ cách vớ vẫn khác mà tôi có thể nghĩ ra. Nhưng tất cả đều vô nghĩa, mặc dù vùng nách của những chiếc áo tôi mặc đã đều đã ố vàng một mảng nhưng tình trạng hôi nách của tôi cứ như cũ, và thậm chí là có vẻ nặng mùi hơn.
Tôi rất buồn và thường kẹp chặt nách của mình vào những giờ học phải vận động nhiều, vì sợ mùi cánh làm ảnh hưởng đến bạn bè xung quanh, nhưng bạn biết đấy “sầu riêng dù bạn có bọc giấy kín cách mấy thì mùi nó vẫn cứ bay xa”,mùi cánh của tôi cũng vậy, dù tôi đã cố che đậy, nhưng những người gần tôi đều nhận ra và tránh xa tôi hơn.
Mọi chuyện còn tồi tệ hơn khi tình yêu đầu đời của tôi chợt đến ở năm lớp 12, tôi đã rung động trước kẻ thù truyền kiếp của mình, chúng tôi ghét nhau cả trường đều biết, chúng tôi khắc khẩu, cải lộn với nhau mọi lúc, mọi nơi, đối đầu trong học tập từ hồi lớp 10 lận, nhưng dần tôi đã phát hiện ra mình thích bạn ấy,… và tôi biết rằng chúng tôi không thể đến bên nhau, đơn giản vì tôi nghĩ, bạn ấy ghét mình đến thế có thể vì mùi hôi trên cơ thể mình (sau này tôi đã hối hận rất nhiều chỉ vì suy nghĩ tự ti này). Tôi đã thích một cách đơn phương, thỉnh thoảng vẫn bậc khóc vào lúc nửa đêm khi thức học bài mà chẳng ai hay, nhưng trên lớp tôi và người ấy cứ đối đầu cải như bình thường và cứ thế, ngày tốt nghiệp cũng đến, chúng tôi ai đi đường nấy, tôi bắt đầu những ngày nhớ nhung, trầm cảm suốt mùa hè đợi kết quả thi đại học.
Sống trong nỗi lo lắng, buồn bã và tủi thân, không thể tự do hoạt động, tung cánh như các bạn bè cùng trang lứa khác, để vuột mất tình cảm đầu đời của mình, tuổi học trò của tôi đã trôi qua như vậy.
Tiếp nối thời kỳ đen tối, trong suốt thời đại học, tôi đã sống khép mình, ít bạn bè và chẳng qua lại với ai trừ tham gia các câu lạc bộ cộng đồng và lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui duy nhất. Sau tình cảm đầu đời chưa nở đã tàn, lòng tôi đã lạnh, và tôi cũng chả thiết để ý đến việc đi chơi hay có người yêu. Dù vậy, nhưng tôi vẫn tìm cách để trừ khử “mùi cánh gà hấp hành” vẫn tồn tại trên cơ thể mình. Tôi tìm được một vài cách trừ mùi hôi bằng phương pháp thiên nhiên trên mạng và ngày ngày kiên trì áp dụng, hết 3 tháng rồi 6 tháng, 1 năm như lời hướng dẫn, nhưng rốt cuộc mèo vẫn hoàn mèo. Và với tôi cách hiệu quả nhất là mặc áo khoác thật dày khi ra ngoài với hy vọng giảm bớt được phần nào.
Đời thường có những bất ngờ,…
Những ngày cuối năm tư đại học, tôi nhận ra ông trời vốn không bất công như đó giờ tôi thường nghĩ, tôi gặp 1 người anh tốt bụng, anh ấy đến hiến máu còn tôi là người hậu cần trong buổi hiến máu đó, tôi bưng trà đá đường cho anh uống (để tránh bị ngất khi hiến máu), có vẻ vì thấy tôi dễ thương, mặt mày sáng láng (và vì chưa nhận ra mùi hôi cánh của tôi) anh bắt chuyện cùng tôi. Vì anh là người tình nguyện và đang bị rút máu nên tôi cũng nói đôi câu với anh, cũng nhờ vậy mà tôi biết được anh khá dễ thương, và đang làm marketing cho sản phẩm thuốc chữa hôi nách gia truyền hiệu quả đã giúp nhiều người thoát khỏi hôi nách. Lúc đó, trong tôi xuất hiện 1 hy vọng nhỏ nhưng tôi cũng không thể hiện ra ngoài, tôi chỉ hỏi anh địa chỉ web bán hàng của công ty anh. Tất nhiên là anh không hề biết tôi đã đặt mua 2 chai sau đó.
….
3 tháng sau… tôi lại gặp anh, anh lại đến hiến máu, có thể là vì anh đã gắn với niềm vui thoát khỏi mùi cánh của mình mà tôi có cảm giác đặc biệt với anh, lần này, tôi chủ động bắt chuyện, và mọi chuyện tiếp tục tốt đẹp như tôi từng mơ khi không còn mùi hôi nách. Tôi ra trường, có việc làm tốt, thu nhập ổn định và có cả… cuộc sống hạnh phúc bên người đã mang đến cho tôi hy vọng, với người ấy, có thể là một chút cảm kích, một chút yêu. (dạng như lấy thân báo đáp và hơn thế, câu chuyện bạn đang đọc đây cũng là một báo đáp của tôi dành cho anh).
Cám ơn anh!
Thảo dược Doctor Ninh đặc trị bệnh hôi nách hiệu quả
|